Thứ Năm, 31 tháng 3, 2011

Chỉ vì không môn đăng hộ đối

Nhưng cứ mỗi đêm qua đi là anh thấy nó dài vô tận, anh đếm từng giây, từng phút nhìn kim đồng hồ chạy mà không biết phải làm gì…
Anh như người vô hồn trong cái thành phố phồn hoa và tráng  lệ…Cố quên em bao nhiêu thì anh lại càng nhớ em bấy nhiêu. Anh nhớ khuôn mặt , ánh mắt cười, chiếc răng khểnh nhu nhú xinh xinh của em.
Dù rằng khi nói lời chia tay anh mạnh mẽ, cố gắng nói ra những lời để hai đứa cảm thấy thoải mái. Từ sâu thẳm trái tim anh mong và cầu nguyện cho em được hạnh phúc bên người em yêu! “Chúng ta có phận nhưng không có phần”, thôi đành tự an ủi với nhau như vậy.
Anh nhớ, nhớ lắm lần đầu tiên gặp em. Anh đã bị nét duyên ngầm của em cuốn hút. Em không nổi bật nhất giữa đám đông nhưng ở em có cái gì đó khiến anh phải xao xuyến. Em có còn nhớ không? Cái ngày anh gặp em ở trong buổi họp đồng hương. Em một cô bé đeo kính cận , kiệm lời, chỉ khi em đứng lên giới thiệu anh mới ngỡ ngàng. Em học cùng trường cấp ba với anh nhưng tại sao anh lại không biết nhỉ?
Khi lên đại học cùng gặp nhau tại ngôi trường ngân hàng này, anh mới được gặp em. Về nhà trong lòng anh có một cảm giác gì đó rất là khác lạ mà chính anh cũng không giải thích được. Anh mạnh dạn viết thư cho em. Thời đó điện thoại di động xa xỉ lắm! những học trò nghèo như anh làm sao mơ đến.
Rồi anh cũng xin được số điện thoại bà chủ nhà em ở. Khi gọi cho em anh phải đổi giọng khi thì giả vờ người này người khác mới gặp được em. Bà chủ nhà lại khó tính. Mà lúc đó em cũng “kiêu” lắm! Đã không ít những lần em không nghe điện thoại của anh, làm anh suốt ngày cứ đứng ngồi không yên.

Chỉ vì không môn đăng hộ đối!, Góc lãng mạn, Tình yêu -  Giới tính, tam su tinh yeu, tinh yeu gioi tinh, chuyen tinh yeu hay, goc lang man, tam su, loi yeu
Anh nhớ, nhớ lắm lần đầu tiên gặp em (Ảnh minh họa)
Thời gian sau em cởi mở hơn và tâm sự với anh nhiều hơn. Những buổi học cùng nhau trên thư viện, những lần xuống căn tin ăn trưa. Anh với em chia sẻ với nhau mọi điều từ cuộc sống, học tập,  gia đình.  Anh học sau em một khóa, vì anh đã thi trượt  Đại học một năm.
Có lần anh nghĩ  phải cảm ơn  số phận vì anh đã thi trượt nên cuộc đời đã cho anh gặp em. Chúng mình yêu nhau từ khi nào không biết. Tình yêu thật diệu kì, anh thấy cuộc đời thật ý nghĩa khi có em bên cạnh. Thằng bạn cùng phòng thấy anh suốt ngày líu lo hát nó tưởng anh bị “ chập”. Bởi vì trước đây anh có biết hát hò gì đâu?!
Ngày em là sinh viên năm cuối, em trở về quê thực tập, anh ở Hà Nội nhớ em da diết. Valentine  anh  đánh liều bỏ học về quê với em,  em lúc đó giận anh lắm! Nhưng nhìn những bông hồng anh đem đến anh thấy em rạng ngời. Anh hạnh phúc vô bờ. Anh và em cùng ngoắc tay cố gắng là sẽ học tập tốt, ra trường có việc làm ổn định.
Anh thấy em thật thiệt thòi vì anh rất nghèo,  em đã giận anh vì anh luôn nghĩ đến điều đó. Em cảm thông cho anh. Anh biết ơn em nhiều lắm! ở bên anh em không đòi hỏi một cái gì. Anh hiểu tất cả vì tình yêu!
Rồi cũng đến ngày em bảo vệ kháo luận và ra trường. Ở thành phố một thời gian em chưa xin được việc đúng ngành em học em chấp nhận làm một công việc trái ngành, thời vụ. Em biết không , những lúc đó anh thấy thương em vô cùng.
Chỉ vì không môn đăng hộ đối!, Góc lãng mạn, Tình yêu -  Giới tính, tam su tinh yeu, tinh yeu gioi tinh, chuyen tinh yeu hay, goc lang man, tam su, loi yeu
Ngày em là sinh viên năm cuối, em trở về quê thực tập, anh ở Hà Nội nhớ em da diết (Ảnh minh họa)
Anh luôn cầu mong em có một công việc ổn định. Nhưng khi em điện thoại cho anh và bảo với  anh  là  Bố em đã xin cho em được một công việc ở quê, làm trong nhà nước, công việc ổn định và đúng với chuyên ngành em đang học. Lúc đó anh lại thấy buồn. Gia đình anh thì không thể lo tài chính và xin cho anh một công việc ở quê được. Anh phải xa em. Anh không muốn phải xa em. Mà em thì không thể không nghe lời bố mẹ, hơn nữa em đang có một cơ hội thật tuyệt vời.
Rồi anh cũng ra trường, anh chạy đôn chạy đáo nộp hồ sơ hết chỗ này đến chỗ khác. Cũng đã hai năm trôi qua anh chưa có công việc ổn định. Khi gia đình em biết anh và em yêu nhau. Bố em hết sức ngăn cản. Mặc dù không nói trước mặt anh nhưng anh biết qua cách nói chuyện của bố anh hiểu được điều đó.
 Anh còn không lo nỗi cho mình chứ chưa nói đến lo cho người khác. Gia đình anh lại là nông dân bao đời nay. Còn gia đình em- gia giáo, nề nếp. Anh mơ hồ nhận ra ý đó khi nói chuyện với bố em. Lòng tự ái của một thằng đàn ông lớn lắm! Anh thấy mình bất lực. Mặc dù em cố gắng động viên, an ủi anh nhưng anh không thể vì hạnh phúc với anh mà em đoạn tuyệt với gia đình.
Chúng mình chia tay nhau nhưng vẫn còn lưu luyến. Em suy sụp kể từ ngày đó, anh nhìn em héo mòn mà lòng quặn thắt! Nhưng hãy hiểu cho anh, em nhé. Anh biết làm gì bây giờ??? Anh túng quẫn quá! Anh lao vào những thứ mà trước kia yêu em anh luôn hứa là sẽ không bao giờ đụng tới . Đó là say sỉn bia, rượu rồi thuốc lá! Anh đến với em bằng mối tình đầu trong trắng, thơ ngây. Chỉ vì anh nghèo, chỉ vì anh chưa có công việc nên bố em đã không chấp nhận anh. Cho dù đó là tình yêu! Bố đã sợ con gái ( là em) sẽ già đi, tuổi xuân sẽ qua đi… Anh tin rằng em sẽ hiểu những gì anh nói.
Em hãy đừng bận tâm về anh nữa. Anh sẽ cố gắng sống tốt để mọi người biết rằng ý chí ở anh luôn là bất tận. Ngày mai anh sẽ làm lại từ đầu, mặc dù nỗi nhớ về em không phải ngày một ngày hai mà quên được. Em cũng vậy nhé!
Tạm biệt em! Mối tình đầu của anh!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét